Tôi và anh quen nhau trong một buổi tập văn nghệ, nhưng tôi lại không có khiếu ca hát. Tôi được cô chủ nhiệm chỉ định dắt nhỏ bạn đi tập chuẩn bị cho buổi hội diễn. Ngược lại, anh lại là một tay trống cừ khôi của trường, và cũng không ít nàng thích anh. Lúc ấy tôi chỉ là cô học trò lớp 11, còn anh học trên tôi một lớp. Tôi đã được bạn bè bàn tán về anh, nhưng tôi chỉ thờ ơ gật đầu cùng lũ bạn. Cho đến ngày hôm ấy, một buổi chiều mưa, tôi co ro ngồi trong góc phòng tránh những luồng gió mang hơi lạnh thổi vào . Tôi có cảm giác khó chịu và nghĩ là đang có kẻ nhìn mình, bất giác tôi ngẩng lên nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt anh...
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát tôi và anh quen nhau đã mấy tháng, anh thường hay đến nhà tôi ngồi trò chuyện với tôi vào buổi tối, chúng tôi ngồi ngoài sân nhìn trời đất và chỉ biết nói chuyện trên lớp của tôi và anh, có hôm cả hai chúng tôi đã ngồi hàng giờ không nói và có lúc thì cả hai cùng mở lời, làm thành những chuỗi cười thơ ngây . Hình ảnh của anh đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi từ dạo ấy, cả hai chúng tôi biết đã "yêu" nhưng không ai dám nói bởi lúc đó chúng tôi còn quá nhỏ. Những ngày tháng trôi qua với giận hờn, vui vẻ nhưng e dè và ngại ngùng đã chiếm hết phần lớn trong chúng tôi .
Tôi và anh có lẽ chỉ có duyên với nhau dưới trời mưa . Trưa hôm ấy tôi tan học, đang xớ rớ lên xe đạp vội về nhà thì trời mưa âm ỉ suốt mấy ngày nên nước đọng đầy đường, tôi gặp anh đón tôi ở góc đường, tôi chợt run lên vì đã mấy tháng nay tôi và anh giận nhau mà cho đến hôm nay tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại như thế và đánh mất đi khoảng thời gian cuối cùng của mình. Chỉ còn ba ngày nữa anh sẽ vào Sài Gòn và một tháng sau anh sẽ bay sang Mỹ cùng gia đình.
Tôi như kẻ say, chỉ biết cười và cười, đầu óc tôi quay cuồng không biết phải nói gì chỉ ghi vội vài dòng chúc anh và gia đình thượng lộ bình an và anh hãy chỉ xem tôi như đứa em tinh thần. Tôi rất buồn khi viết dòng chữ đó, nhưng tôi không muốn anh phải suy nghĩ về tôi, tôi hiểu lòng anh. Đêm đó, lần đầu tiên chúng tôi đi ra ngoài, anh chở tôi đi lang thang ngoài biển, đường phố vắng tanh như cũng buồn cùng chúng tôi và cả hai cùng im lặng đeo đuổi suy nghĩ của mỗi người . Thỉnh thoảng anh lại chỉ nhắc nhở tôi đủ thứ chuyện và cũng đêm đó tôi và anh cùng hứa hẹn gặp lại nhau sau năm năm thử thách.
Sáng hôm sau, tôi nhận từ tay anh một lá thư, lá thư mà anh đã dùng hết can đảm để viết cho tôi, và cũng là lần đầu tôi nhận thư "tỏ tình" trong đời, và cũng là ngày cuối cùng của tôi và anh. Tiễn anh đi, trời âm u như chính lòng tôi lúc ấy . Tôi không nói được lời nào, bởi tâm hồn tôi như vỡ ra từng mảnh. Tôi và anh không nói lời nào, cả hai ngượng ngùng đỏ mặt vì đã hiểu trong lòng mỗi đứa nghĩ gì. Tôi hứa tôi sẽ chờ anh trở về. Lần đầu và cũng là lần cuối tôi và anh đứng sát bên nhau trước bạn bè và gia đình anh, nhưng anh vẫn không dám nắm tay tôi ...
Những lá thư qua lại giữa tôi và anh thật đều đặn, tôi lấy đó làm niềm tin tưởng cho bản thân, ấp ủ và vẽ ra một tương lai như trong thư anh viết.
Và cũng đến ngày chúng tôi được gặp nhau, tôi theo gia đình sang Mỹ sau khi anh đi được ba năm rưỡi . Khi tôi sang đến nơi, chúng tôi liên lạc điện thoại thường xuyên hàng tuần. Tất cả những gì anh nói tôi đều tin đó là sự thật. Rồi tôi sang thăm anh và gia đình đúng ngày chúng tôi xa nhau được bốn năm. Lúc đó tôi chưa đi học nên đi dễ dàng hơn anh vì anh vừa đi học và đi làm nên tôi đã thông cảm và bỏ cả cảm giác tự ái để đến thăm anh. Khi gặp lại anh, anh và tôi ngỡ ngàng nhìn nhau, tôi thì xác định rằng tôi đã "yêu" thực sự lòng mình.
Tôi chỉ sang thăm anh bốn ngày, và cũng trong bốn ngày đó tôi tan nát lòng mình khi biết là anh đã có một người con gái khác, cô ta là bạn cũ của anh và anh chỉ vừa gặp cô ta hai tháng trước khi tôi đặt chân đến Mỹ. Tôi ân hận vì đã không đi đúng chuyến bay trước đó hai tháng vì gia đình tôi có công việc nên phải dời lại, phải chăng đó là số phận của tôi ? Cô bạn gái của anh sống ở Cali, anh lại ở một tiểu bang khác và họ mới có duyên phận ư ?
Tôi quay trở về nhà, sau một chuyến đi gọi là mở rộng tầm mắt nơi xứ sở mới và xác định lại tình cảm của mìhh. Tôi muốn nói, muốn trách anh nhưng tôi đã không thể nào làm điều đó, bởi vì tôi yêu anh thực sự và tôi nghĩ là tôi sẽ tha thứ cho anh một khi anh trở lại .
Thời gian qua, tôi cũng bận bịu với việc học, việc làm và hầu như tôi không rảnh rỗi suốt cả tuần. Nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn nhớ đến anh và tôi đã dùng cả hai ngày weekend của mình để chỉ viết một bài này ư ? Tôi vẫn miên man nghĩ về anh dù anh hoàn toàn giả dối và giả dối . Và tôi thầm nghĩ "phải chăng tất cả đàn ông đều dễ đổi lòng!".
Ngoài trời lại đang mưa, những cơn mưa thường làm tôi bồi hồi nhớ lại những gì đã qua .
cùng nhau click vào những link này để tham khảo thêm thông tin nhé
[You must be registered and logged in to see this link.] |
[You must be registered and logged in to see this link.] |
[You must be registered and logged in to see this link.] |
[You must be registered and logged in to see this link.]